© 2025 Hồ Bảo Lân
Tìm thấy 5 bài viết với chủ đề này.
Có bàn tay từng nắm chặt, có bàn tay từng buông. Cả hai đều dạy ta cách lớn lên.
Bức ảnh có thể cũ kỹ, nhạt màu, nhưng những cảm xúc trong đó luôn tươi mới, trong trẻo như ngày đầu.
Có những mùi hương và âm thanh chỉ thoáng qua thôi, nhưng lại đủ sức kéo ta trở về miền ký ức thân quen, khiến lòng ấm áp và lặng đi trong biết ơn.
Giữa những đêm mưa dột trong căn phòng trọ mái tôn, tôi đã từng thấy mình yếu ớt và muốn bỏ cuộc. Nhưng chính những ngày chật vật ấy lại dạy tôi đứng vững, kiên cường và biết ơn hành trình trưởng thành.
Tình đầu giống như mùa xuân đầu tiên của đời người — mong manh, rực rỡ, ngắn ngủi nhưng để lại dư âm khiến ta mãi sau này vẫn run lên khi nhớ lại.